thai ivf bị lưu
Chị Nguyễn Thị Quỳnh Yên (39 tuổi, Bình Chánh) quan tâm chủ đề thai ivf bị lưu:
Chào Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn,
Tôi là Nguyễn Thị Quỳnh Yên, 39 tuổi, hiện đang sống tại Bình Chánh, TP. Hồ Chí Minh. Cuộc hành trình của tôi trong việc tìm kiếm hạnh phúc được làm mẹ đã kéo dài gần một thập kỷ, với vô vàn thử thách và không ít nước mắt. Khi những bạn bè cùng trang lứa đã lần lượt đón những thiên thần nhỏ đầu tiên, tôi vẫn còn loay hoay giữa các xét nghiệm, những lần siêu âm, và những hy vọng mong manh.
Chồng tôi và tôi kết hôn đã 12 năm. Ngày cưới, tôi đã mơ về ngôi nhà đầy ắp tiếng cười trẻ thơ, về những buổi sáng chủ nhật cả gia đình quây quần bên nhau. Thế nhưng, năm này qua năm khác, mơ ước ấy cứ mãi xa vời. Ban đầu, tôi nghĩ chỉ là do áp lực công việc, hay do chúng tôi cần thêm thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân. Nhưng khi hai năm trôi qua mà không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc mang thai, tôi bắt đầu lo lắng.
Tôi đã đi khám ở nhiều nơi, thử mọi phương pháp từ đông y, tây y, thậm chí là những bài thuốc dân gian mà người ta bảo nhau là “hiệu nghiệm”. Tôi đã cố gắng thay đổi lối sống, từ bỏ công việc áp lực để giảm căng thẳng, thử ăn uống theo chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt, nhưng mọi nỗ lực dường như đều rơi vào hư không. Khi bác sĩ nói rằng khả năng tự nhiên mang thai của tôi là rất thấp, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Cách đây ba năm, sau rất nhiều tìm hiểu và đắn đo, tôi quyết định thực hiện phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Ngày tôi được chuyển phôi vào tử cung, tôi đã khóc. Đó là những giọt nước mắt của niềm hy vọng, của niềm vui và cả lo âu. Sau bao nhiêu tháng ngày chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã có thể chạm tay vào giấc mơ làm mẹ.
Nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy chẳng kéo dài bao lâu. Một tháng sau, tôi nhận tin sét đánh: thai bị lưu. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc khi đó. Cả thế giới như tối sầm lại. Tại sao lại là tôi? Tại sao sau bao nhiêu nỗ lực, cố gắng, tôi vẫn phải đối mặt với bi kịch này? Những đêm dài không ngủ, tôi cứ mãi tự hỏi mình: “Mình đã làm gì sai? Tại sao thai IVF lại bị lưu?”
Tôi đã đọc rất nhiều bài viết, tìm hiểu mọi thông tin có thể, nhưng những câu trả lời vẫn cứ lạc lối trong đầu. Tôi không biết liệu có phải do cơ thể tôi không thích hợp, do quá trình chăm sóc sau chuyển phôi chưa đúng cách, hay còn lý do nào khác? Điều gì khiến những thai nhi đáng lẽ sẽ là những thiên thần của tôi không thể ở lại?
Thật sự, tôi rất sợ. Sợ sẽ phải đối mặt với nỗi đau này thêm lần nữa. Nhưng tôi cũng không thể ngừng hy vọng, không thể từ bỏ ước mơ làm mẹ. Khi tôi biết đến Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn, tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy một tia sáng mới. Tôi được nghe kể về những câu chuyện thành công từ các chị em cùng hoàn cảnh, về sự tận tâm của các bác sĩ tại đây. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều lo lắng, nhiều điều chưa rõ.
Liệu tôi có nên thử lại một lần nữa? Tôi cần làm gì để giảm thiểu nguy cơ thai bị lưu? Những nguyên nhân gì đã khiến thai IVF của tôi không thể phát triển? Và quan trọng nhất, tôi cần phải chuẩn bị gì về mặt tinh thần lẫn thể chất để có thể vượt qua được nỗi đau và tiếp tục cuộc hành trình này?
Chồng tôi luôn ở bên, động viên và chia sẻ, nhưng tôi biết anh cũng đã rất mệt mỏi. Chúng tôi đã trải qua nhiều thử thách cùng nhau, nhưng việc không thể có con đã khiến cả hai chịu đựng những áp lực mà chỉ những người trong cuộc mới có thể hiểu hết. Tôi thật sự mong muốn nhận được sự tư vấn, hỗ trợ từ bệnh viện, không chỉ về mặt y tế mà còn về mặt tinh thần, để chúng tôi có thể vững bước trên con đường này.
Mong rằng tôi sẽ có cơ hội được gặp gỡ, trò chuyện với các bác sĩ tại Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn, để tìm ra hướng đi phù hợp cho mình. Cảm ơn bệnh viện đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Trân trọng,
Nguyễn Thị Quỳnh Yên