Chào Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn,
Tôi là Nguyễn Thị Lan, năm nay 36 tuổi, hiện đang sống tại Quận 7, Thành phố Hồ Chí Minh. Hôm nay, tôi viết thư này với tâm trạng nặng trĩu, mong rằng các bác sĩ và chuyên gia tại bệnh viện có thể cho tôi một lời khuyên về tình trạng hiện tại của tôi.
Cuộc hành trình của tôi với việc tìm kiếm một em bé đã kéo dài hơn 5 năm. Tôi đã thử đủ mọi phương pháp điều trị và hỗ trợ sinh sản, từ việc sử dụng thuốc kích thích rụng trứng, đến các phương pháp điều trị nội tiết, và rồi cả việc thực hiện các xét nghiệm để tìm nguyên nhân của tình trạng hiếm muộn. Nhưng mọi cố gắng dường như đều không mang lại kết quả như tôi mong đợi.
Mới đây, sau nhiều tháng suy nghĩ và tìm hiểu, tôi đã quyết định tiến hành phương pháp IUI (Intrauterine Insemination). Tôi đã rất hy vọng vào phương pháp này, vì nghe nói nó có tỷ lệ thành công cao hơn so với một số phương pháp khác. Tuy nhiên, sau khi thực hiện IUI, tôi không thấy bất kỳ biểu hiện nào mà tôi nghĩ có thể là dấu hiệu của việc mang thai. Điều này khiến tôi cảm thấy rất lo lắng và bối rối.
Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu và diễn đàn về việc có thể xảy ra những biểu hiện gì sau khi thực hiện IUI, nhưng dường như không có thông tin nào giống như trải nghiệm của tôi. Tôi tự hỏi liệu việc không có biểu hiện gì sau IUI có phải là điều bình thường hay không? Liệu điều này có thể đồng nghĩa với việc phương pháp này không thành công, hay có thể có những yếu tố nào khác đang ảnh hưởng?
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và lo lắng vì không biết liệu có điều gì tôi cần phải làm khác để tăng cơ hội thành công. Tôi rất muốn biết liệu việc không có bất kỳ dấu hiệu nào sau khi thực hiện IUI có phải là một tình trạng phổ biến hay không, và liệu có cần phải làm thêm các xét nghiệm hay kiểm tra nào khác để xác định nguyên nhân.
Hy vọng rằng, các bác sĩ và chuyên gia tại bệnh viện có thể cho tôi một chút ánh sáng trong lúc tôi đang cảm thấy mờ mịt này. Tôi rất mong được nghe ý kiến và lời khuyên từ các bạn. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã lắng nghe và giúp đỡ tôi trong hành trình khó khăn này.
Trân trọng,
Nguyễn Thị Lan