[GÓC HỎI ĐÁP]

Chị Trần Thị Ngọc Thắm (40 tuổi, Sóc Trăng) – Một bà mẹ hiếm muộn chia sẻ về phương pháp ivf thụ tinh ống nghiệm:

Chào Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn,

Tôi là Trần Thị Ngọc Thắm, 40 tuổi, hiện đang sinh sống và làm việc tại tỉnh Sóc Trăng. Có lẽ với nhiều người, có con là một điều hoàn toàn tự nhiên và dễ dàng, nhưng đối với tôi, nó là một hành trình đầy nước mắt và hy vọng không ngừng. Tôi kết hôn đã hơn 10 năm rồi, và suốt quãng thời gian đó, mong muốn được làm mẹ luôn cháy bỏng trong tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu tiên nghĩ rằng mình có thể mang thai. Tim tôi đã nhảy lên một cách vô thức, tưởng tượng về tương lai với tiếng cười trẻ thơ trong nhà. Nhưng rồi, tháng lại qua tháng, những vạch màu hồng trên que thử thai vẫn chưa bao giờ xuất hiện. Ban đầu, tôi tự an ủi mình rằng chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi, nhưng nỗi lo lắng và thất vọng dần lớn lên. Tôi và chồng đã thử rất nhiều phương pháp từ tự nhiên đến hiện đại, thậm chí đã kiên trì uống thuốc nam trong nhiều năm, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống đang hình thành trong bụng mình.

Sau một thời gian dài tìm hiểu, tôi mới nhận ra rằng vấn đề không chỉ là do mình quá lo lắng hay căng thẳng như mọi người xung quanh thường nói. Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, trái tim tôi như bị bóp nghẹt thêm một lần nữa, và câu hỏi “Tại sao mình không thể mang thai?” cứ mãi ám ảnh tôi. Khi mọi phương pháp từ thiên nhiên, thuốc nam, thậm chí cả những liệu pháp tây y thông thường không mang lại kết quả, tôi bắt đầu nghĩ đến việc nhờ đến các công nghệ y tế tiên tiến hơn.

Tôi đã tìm hiểu rất nhiều về các phương pháp hỗ trợ sinh sản và thấy rằng thụ tinh trong ống nghiệm (IVF) là một giải pháp khả thi. Tôi được biết Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn có đội ngũ bác sĩ rất giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Thật sự tôi cảm thấy một tia hy vọng mới khi nghĩ đến việc có thể được hỗ trợ từ những chuyên gia như vậy.

Tôi muốn hỏi về phương pháp IVF thụ tinh ống nghiệm, liệu nó có thực sự là giải pháp cuối cùng cho những trường hợp như tôi hay không? Và quá trình này sẽ diễn ra như thế nào, có phức tạp và đau đớn lắm không? Tôi đã nghe nói nhiều về những bước đầu tiên của IVF, như việc kích trứng, lấy trứng và cuối cùng là chuyển phôi, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ ràng.

Tôi lo lắng về việc cơ thể mình có đủ sức khỏe để chịu đựng quá trình này hay không. Dù rất mong có con, nhưng tôi cũng không muốn gây tổn hại thêm cho bản thân. Tôi cũng không biết liệu có những rủi ro nào trong quá trình này mà tôi cần phải lường trước không. Mỗi lần nghĩ đến những mũi tiêm, những lần lấy trứng và những ngày chờ đợi kết quả, tôi vừa hồi hộp, vừa lo sợ. Nhưng có lẽ nỗi sợ lớn nhất vẫn là sợ thất vọng một lần nữa.

Nhìn lại hành trình đã qua, tôi không biết mình đã mất bao nhiêu nước mắt vì khát khao có con. Bạn bè xung quanh tôi, người đã hai ba đứa con, người thì chuẩn bị sinh đứa thứ hai, nhưng chỉ mình tôi vẫn lẻ loi với nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai. Cảm giác khi nhìn những bà mẹ bế con trên tay, nghe tiếng cười của trẻ thơ ngoài công viên, tôi thật sự cảm thấy như có một lưỡi dao cứa vào tim mình. Nhưng mỗi khi tôi muốn buông bỏ, tôi lại nghĩ đến ánh mắt đầy hy vọng của chồng, và tôi biết mình không thể từ bỏ dễ dàng như thế.

Chồng tôi luôn ở bên cạnh, động viên và hỗ trợ tôi trong mọi quyết định. Nhưng tôi biết, anh cũng khát khao làm cha biết nhường nào. Điều đó càng khiến tôi cảm thấy áp lực và trách nhiệm nặng nề hơn. Tôi không muốn chồng phải thất vọng, không muốn gia đình hai bên cứ mãi trông chờ vào một điều mà không biết bao giờ mới có thể thành hiện thực.

Tôi mong rằng Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn có thể giúp tôi hiểu rõ hơn về phương pháp IVF thụ tinh ống nghiệm. Tôi thật sự hy vọng đây sẽ là cơ hội cuối cùng để vợ chồng tôi có thể đón chào một thiên thần nhỏ. Nhưng liệu nó có thực sự hiệu quả với tình trạng của tôi hay không, và nếu có, tôi cần chuẩn bị những gì về tâm lý và sức khỏe?

Tôi cảm thấy mình đang đứng giữa ngã ba đường, nơi mà chỉ cần một bước đi sai lầm, tôi có thể mất hết hy vọng. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu không dám bước đi, tôi sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ.

Tôi mong nhận được sự tư vấn và hỗ trợ từ các bác sĩ tại Bệnh viện. Đây không chỉ là mong muốn của riêng tôi mà còn là mong mỏi của cả gia đình tôi. Chúng tôi đã chờ đợi quá lâu cho điều này, và tôi thực sự hy vọng sẽ có một cơ hội để biến giấc mơ làm mẹ trở thành hiện thực.

Xin cảm ơn bệnh viện đã lắng nghe những tâm sự của tôi.

Trần Thị Ngọc Thắm

Đang cập nhật câu trả lời….