Nỗi Lòng Người Mẹ Hiếm Muộn – Có Phải Đã Đến Lúc Hy Vọng?
Chào Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn,
Tôi là Hoàng Thu Hằng, 34 tuổi, hiện đang sống tại quận Gò Vấp, TP.HCM. Trải qua bao năm tháng đầy mong mỏi, tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này đến bệnh viện, nơi mà tôi đã tìm đến như một ánh sáng hy vọng sau bao nhiêu năm chìm trong nỗi đau hiếm muộn.
Từ khi kết hôn, tôi và chồng đã mơ về ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao mùa xuân hạ, đông và thu, những mùa mà lẽ ra sẽ thật trọn vẹn nếu có thêm tiếng gọi mẹ ơi, ba ơi. Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày từng tháng, rồi từng năm, hy vọng dần phai nhạt và thay thế bằng sự lo lắng, bất an. Bạn bè đồng trang lứa đã có con bồng, con bế, còn chúng tôi thì vẫn đơn côi trong căn nhà nhỏ.
Chúng tôi đã không từ bỏ hy vọng. Nhiều lần thử nghiệm các phương pháp khác nhau từ đông y đến tây y, từ những bài thuốc dân gian đến các loại thuốc bổ trợ, nhưng tất cả chỉ mang lại thêm thất vọng. Mỗi lần thấy kỳ kinh nguyệt xuất hiện, tôi lại cảm thấy tim mình vỡ vụn. Chồng tôi luôn bên cạnh, động viên và an ủi, nhưng chính tôi biết, trong lòng anh cũng tràn đầy nỗi lo lắng và mệt mỏi. Chúng tôi như hai người cùng đi trong bóng tối, không biết lối thoát ở đâu.
Rồi một ngày, tôi tình cờ biết đến phương pháp IUI (bơm tinh trùng vào buồng tử cung) qua lời giới thiệu của một người bạn thân. Cô ấy bảo rằng, đã có nhiều người thành công nhờ phương pháp này. Lòng tôi bỗng bừng lên hy vọng. Tôi bắt đầu tìm hiểu về IUI, về quy trình và những gì có thể xảy ra sau đó. Những câu hỏi về phương pháp này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, như một tia hy vọng mới mẻ nhưng cũng đầy nỗi lo sợ.
Một trong những điều khiến tôi băn khoăn nhất chính là biểu hiện sau IUI. Tôi tự hỏi liệu có những dấu hiệu nào sớm cho thấy sự thành công của phương pháp này không? Có phải mình cần theo dõi cơ thể một cách đặc biệt hơn sau khi thực hiện IUI? Những dấu hiệu nào mình cần chú ý, hay chỉ cần chờ đợi và hy vọng?
Tôi biết, sau tất cả những lần thất bại, tôi đã trở nên nhạy cảm hơn với từng biểu hiện nhỏ của cơ thể. Một chút thay đổi nhỏ thôi cũng khiến tôi lo lắng và đặt ra hàng loạt câu hỏi. Phải chăng đó là dấu hiệu tốt, hay chỉ là sự tưởng tượng của chính mình? Tôi không biết liệu mình có thể chịu đựng thêm một lần thất bại nữa hay không. Đến giờ, tôi vẫn chưa dám chia sẻ với gia đình về việc chúng tôi dự định thực hiện IUI, bởi tôi sợ làm họ thêm hy vọng rồi lại thêm thất vọng.
Bệnh viện ơi, tôi có nên kỳ vọng nhiều vào phương pháp này không? Biểu hiện sau IUI là những gì, liệu có thực sự cho tôi biết sớm được mình có thành công hay không? Tôi hiểu rằng, sự chờ đợi là một phần không thể tránh khỏi trong hành trình này, nhưng càng biết rõ, tôi càng cảm thấy bản thân có thêm sức mạnh để tiếp tục hy vọng.
Chồng tôi, dù luôn động viên tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự mệt mỏi trong ánh mắt của anh. Cả hai chúng tôi đều đã đi một chặng đường dài, và chúng tôi không muốn bỏ cuộc, nhưng cũng sợ rằng hy vọng quá nhiều lại khiến mình ngã quỵ. Tôi biết, nếu lần này không thành công, có lẽ sẽ là cú sốc lớn nhất đối với cả hai chúng tôi. Nhưng tôi cũng không thể ngăn mình nghĩ về cái kết đẹp, về một ngày nào đó tôi sẽ được ôm con trong vòng tay, cảm nhận nhịp đập trái tim nhỏ bé ấy trong lồng ngực mình.
Mỗi đêm, khi nằm cạnh chồng, tôi không thể ngừng nghĩ về cuộc sống có thể sẽ thay đổi ra sao nếu IUI thực sự mang lại kết quả. Tôi tự nhủ với bản thân rằng hãy bình tĩnh, hãy đợi chờ, nhưng thật khó để làm điều đó khi trái tim mình cứ mãi khắc khoải, chờ mong. Tôi biết rằng IUI không phải là con đường dễ dàng, nhưng nếu đó là cơ hội cuối cùng, tôi sẽ nắm lấy nó với tất cả sức lực còn lại.
Cuộc sống đã dạy tôi rằng, đôi khi những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Nhưng chờ đợi trong hi vọng mong manh lại là một thử thách vô cùng lớn. Những gì tôi muốn chỉ là một dấu hiệu, một biểu hiện nào đó sau IUI để biết rằng mình vẫn đang đi đúng hướng.
Tôi hi vọng rằng Bệnh viện Hỗ trợ Sinh sản & Nam học Sài Gòn sẽ có những thông tin hữu ích, những lời khuyên để tôi có thể vững tin hơn trên hành trình đầy thử thách này.
Cảm ơn bệnh viện đã lắng nghe nỗi lòng của một người mẹ hiếm muộn như tôi. Mong rằng tôi sẽ sớm nhận được câu trả lời từ các bác sĩ, để biết rằng mình không hề đơn độc trên con đường này.
Trân trọng,
Hoàng Thu Hằng