Chị Đoàn Thị Bích Hạnh (40 tuổi, Quận 3) chia sẻ có thai tự nhiên sau iui thất bại:

Chào Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn,

Tôi là Đoàn Thị Bích Hạnh, 40 tuổi, hiện đang sống tại quận 3, TP. Hồ Chí Minh. Tôi muốn giãi bày một câu chuyện dài về cuộc hành trình gian truân của tôi và chồng trong suốt nhiều năm qua, trên con đường tìm kiếm một đứa con.

Cưới nhau từ năm 28 tuổi, chúng tôi tràn đầy hy vọng và niềm tin rằng sẽ sớm có tin vui. Ban đầu, cả hai đều nghĩ rằng việc mang thai sẽ đến tự nhiên, như một điều tất yếu. Nhưng năm tháng trôi qua, sự chờ đợi kéo dài, tôi bắt đầu cảm thấy bất an khi vẫn chưa có dấu hiệu gì của việc mang thai. Tôi đã thử mọi cách, từ việc thay đổi chế độ ăn uống, tập thể dục đều đặn, cho đến việc tìm hiểu và áp dụng các phương pháp dân gian. Mỗi lần kinh nguyệt đến, tôi lại thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh, đắm chìm trong sự thất vọng và buồn bã.

Tôi và chồng quyết định tìm đến các cơ sở y tế, và bắt đầu hành trình thăm khám, làm xét nghiệm và thực hiện các phương pháp hỗ trợ sinh sản. Sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng chúng tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe, nhưng do tuổi tác và một số yếu tố khác nên việc mang thai tự nhiên gặp khó khăn.

Lúc này, chúng tôi đã quyết định thử phương pháp IUI (bơm tinh trùng vào buồng tử cung). Tôi còn nhớ rõ cảm giác hy vọng tràn đầy khi lần đầu tiên bước vào phòng thủ thuật, tưởng tượng rằng mình sẽ sớm trở thành mẹ. Nhưng rồi thất bại lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba… Những cú sốc ấy đã khiến tôi không khỏi hoang mang, thậm chí đôi khi còn tự hỏi: liệu có phải mình không xứng đáng làm mẹ?

Mỗi lần thất bại, tôi lại tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn, nhưng lòng lại càng thêm nặng trĩu. Tôi bắt đầu lo lắng, liệu rằng sau khi IUI thất bại, liệu tôi có thể có thai tự nhiên được không? Hay đó là dấu chấm hết cho hy vọng của tôi?

Trong những lần tìm kiếm thông tin và chia sẻ với những người cùng hoàn cảnh trên các diễn đàn, tôi vô tình biết đến Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn. Nghe nhiều người nói về đội ngũ bác sĩ tận tâm và trang thiết bị hiện đại của bệnh viện, tôi cảm thấy có chút hy vọng. Nhưng đồng thời, trong lòng vẫn còn biết bao nhiêu lo lắng và câu hỏi. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo, và tôi sợ rằng mỗi lần thử là mỗi lần tổn thương thêm nữa.

Khi nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh, lòng tôi thắt lại. Những nụ cười, tiếng cười của chúng như một loại thuốc độc dịu dàng, vừa khiến tôi đau lòng vừa khiến tôi thêm khao khát. Tôi tự hỏi không biết bao giờ mình mới có thể ôm ấp một đứa trẻ của chính mình, nghe tiếng con gọi mẹ, chăm sóc và nuôi dưỡng một sinh linh bé bỏng?

Chồng tôi, dù không nói nhiều, nhưng tôi biết anh cũng chịu áp lực rất lớn. Đôi khi tôi thấy anh nhìn lén vào những gia đình có con nhỏ với ánh mắt khắc khoải, rồi lại cố che giấu đi nỗi buồn trong lòng. Những lúc như vậy, tôi lại càng tự trách mình nhiều hơn. Tôi sợ rằng sự kiên nhẫn của chúng tôi sẽ dần cạn kiệt, và tôi không biết đến khi nào chúng tôi mới có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của hy vọng và thất vọng này.

Tôi viết những dòng này không chỉ để tìm kiếm sự đồng cảm mà còn mong nhận được sự tư vấn từ phía bệnh viện. Tôi muốn hỏi, liệu rằng sau khi thất bại với IUI, có còn cơ hội nào để tôi có thể mang thai tự nhiên không? Tôi nên tiếp tục hy vọng, hay nên chuẩn bị cho những phương án khác? Liệu rằng tôi có nên thử lại IUI một lần nữa, hay thử một phương pháp khác?

Tôi mong rằng Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản & Nam Học Sài Gòn có thể giúp tôi tìm ra câu trả lời, giúp tôi thoát khỏi tình cảnh bế tắc này. Vì hơn hết, tôi không muốn bỏ cuộc, tôi muốn tin rằng ở đâu đó, vẫn còn cơ hội cho chúng tôi, một cơ hội để được làm cha mẹ như bao người khác.

Tôi rất mong nhận được sự hồi đáp từ bệnh viện. Cảm ơn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.

Trân trọng,

Đoàn Thị Bích Hạnh

Đang cập nhật câu trả lời….